Một chiếc cầu bắc trên dòng sông hẹp, ngăn thành phố với ngoại ô. Sang khỏi cầu, sự thay
Hai dãy nhà lụp xụp nối dài, cửa che bằng phên chống nghiêng nghiêng hoặc bằng mành tre rất to nan. Trên giậu râm bụt, vắt phơi trơ trẽn những quần áo bẩn thỉu, yếm váy vá chằng
Sông lờ
Mấy người
Đằng xa, một người
Giữa cái xã hội ngoại ô ấy, Mân sống
Túp lều Mân ở tối om om. Mỗi sáng, soạn và chấm bài, anh phải chong ngọn
Một sự lầm lỡ
Quả nhiên, Bạc Hói lừa Mân. Hắn nắm
Bây giờ Mân sống
ở
Chợt tiếng reo nổi lên ngoài phía sông: hẳn một con cá vừa mắc câu, giữa sự vui mừng huyên náo và hơi trẻ con của những người xem. Hắn chưa quen tiếng ồn ào ấy, ngước nhìn, và Mân
Vú già nói cho anh biết là hắn sắp mở một quán rượu
Tin báo của vú già khiến lòng Mân nao lên một niềm gì gần như giận dữ. Hàng xóm của anh chưa
Chiều hôm sau trong lúc ngồi trông nom học trò làm bài, Mân sực nhớ lại giấc mộng hồi
Sau buổi dạy, trái với thói thường, Mân
- Thưa ông giáo
Mân không bằng lòng với mình vì
- Cám ơn bác. Để hôm sau.
Hắn có dáng nhã thiệp, và một nụ cười nhũn nhặn, dễ thương. Quần áo sạch sẽ, tóc chải gọn. Nhưng những
Đáp lại lời mời nhã thiệp của hắn, Mân
Sau
Câu chuyện ấy khiến Mân càng ác cảm với hắn thêm. Anh nuôi sâu cái
Sau cùng, Mân nghĩ ra. Chà,
Một buổi sáng, Mân vừa ra cửa, một toán con nít
- Ngỗ nghịch thế thì thôi!
Đoạn cúi xuống nhặt hộ một quyển vở. Mân vội tranh nhặt, nhưng không kịp. Hắn phủi bụi cẩn thận, trao trả Mân và nói:
- Con nít mình không biết dạy dỗ,
Hắn kèm lời nói bằng một nụ cười như
Mân nói: "Cám ơn,"
Bài luận lý dạy hôm ấy, về sự công bằng, hiến dịp cho Mân nghĩ về hắn một cách
Mân tự hỏi duyên cớ cái ác cảm lạ lùng kia. Có lẽ bởi Tạo là người chứng kiến một quãng
Từ
Một hôm vú già báo rằng Tạo
Chiều hôm ấy anh
Đèn treo thắp sáng choang. Sau bữa cơm, Mân ngồi làm việc ở bàn, nghĩa là quay lưng ra cửa. Khi Tạo
Cái việc xảy ra y như Mân
Làm sao lâu nay anh không nhận thấy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét